Sau một ngày hỗn loạn với các quyết định của cuộc họp OPEC+ dẫn đến việc cắt giảm “tự nguyện” bổ sung giữa các thành viên trong nhóm, tình hình hiện đã lắng xuống và thị trường khá thất vọng, khi dầu Brent rớt giá theo trực giác ngay sau thông báo trước khi tăng nhẹ trở lại vào đầu ngày thứ Sáu.
Việc cắt giảm đồng nghĩa với tình trạng thừa cung mà mọi người dự báo cho quý đầu tiên của năm 2024 giờ đã biến mất. Thay vào đó sẽ là thiếu hụt cung, dù chỉ nhỏ.
Ngân hàng ING cho rằng mức thâm hụt quý đầu tiên sắp tới này sẽ làm tăng giá dầu. Với ý nghĩ đó, ING nhận thấy một số xu hướng tăng trong dự báo hiện tại là 82 USD/thùng cho quý I và dự báo cho cả năm 2024 ở mức 88 USD/thùng.
ING cho biết liệu dầu có thực sự tăng giá hay không, “phần lớn phụ thuộc vào cách OPEC+ tiến hành giải quyết những đợt cắt giảm này và rõ ràng là vào việc nhu cầu diễn ra như thế nào trong năm tới”.
Thông thường, mặt tích cực đó sẽ thể hiện ngay sau thông báo vào thứ Năm. Thay vào đó, rất có thể thị trường đã phản ứng ngược lại do bản chất của việc cắt giảm sản lượng của OPEC+.
Thực tế là việc cắt sẽ tự nguyện loại bỏ một chút nguồn cung thừa.
ING viết: “Những cắt giảm tự nguyện này cho thấy các thành viên đang trở nên khó nhất trí về việc cắt giảm của OPEC+. Vì vậy, nếu cần thêm hành động trong tương lai, nhóm sẽ ngày càng khó phản ứng." Cuộc họp bắt đầu gặp khó khăn, bị trì hoãn trong bốn ngày do các thành viên châu Phi yêu cầu phân bổ hạn ngạch cao hơn, trong khi Saudis đang phải gánh phần lớn gánh nặng của những đợt cắt giảm gần đây. Khi mọi việc cuối cùng đã được giải quyết, quyết định cuối cùng về việc tăng mức cắt giảm đã mất đi ý nghĩa do thực tế là mọi thứ đều là tự nguyện.
Nói cách khác, OPEC+ dường như đã mất đi bản chất của tổ chức này, thay vào đó là một loại thỏa thuận của quý ông mà có thể có hoặc không có bất kỳ tác động nào đến thị trường.
Nếu thị trường đang tìm kiếm xu hướng từ cuộc họp này thì nó đã không xuất hiện.
Cụ thể, 8 thành viên của OPEC+ đã công bố cắt giảm tự nguyện khoảng 2,2 triệu thùng mỗi ngày trong quý đầu tiên của năm tới. Khối lượng đó đã tính luôn cả mức cắt giảm tự nguyện 1 triệu thùng/ngày hiện tại của Ả Rập Saudi, cũng như việc cắt giảm tự nguyện 500.000 thùng/ngày của Nga. Điều đó nghĩa là phải cắt giảm “bổ sung”, “tự nguyện” chưa tới 900.000 thùng/ngày mà chưa được định vào giá. Việc cắt giảm tự nguyện bổ sung đã được cam kết từ Iraq, UEA, Kuwait, Kazakhstan, Algeria và Oman.
Đối với các quốc gia châu Phi – đặc biệt là Angola và Nigeria – những nước gần đây đang hoạt động với công suất giảm dần – nhưng không muốn hạn ngạch sản xuất của mình giảm thêm nữa– Angola đã chứng kiến hạn ngạch của mình bị cắt giảm xuống 1,1 triệu thùng/ngày và Nigeria có hạn ngạch được nâng lên 1,5 triệu thùng/ngày. Tuy nhiên, Angola cho biết sẽ không tuân theo hạn ngạch, điều này càng làm suy yếu quyền lực của OPEC+. Nếu việc cắt giảm được toàn bộ các thành viên OPEC+ đồng ý, chúng sẽ giáng một đòn mạnh hơn nhiều vào giá dầu. Thay vào đó, tám thành viên riêng lẻ được trao một sợi dây dài để tự mình xác định điều này theo cách không ràng buộc. Như hiện tại, mức dưới 900.000 thùng/ngày được thiết lập để tự nguyện đưa ra khỏi thị trường trong quý đầu tiên, thậm chí có thể không bao giờ xảy ra. Nếu nhu cầu tăng mạnh, những thùng dầu đó sẽ được đưa trở lại thị trường.
Tờ New York Times đã đánh giá tình hình hiện nay một cách ngắn gọn khi mô tả OPEC là "mất quyền lực trên thị trường dầu mỏ vào thời điểm dầu mỏ đang mất dần quyền lực đối với những người tiêu dùng quan tâm đến chi phí và khí hậu", lưu ý rằng sản lượng của Mỹ chiếm tới 80% tổng mức tăng nguồn cung dầu toàn cầu trong năm nay.
Điều mà cuộc họp OPEC+ hôm thứ Năm thể hiện là bản chất thực sự về quyền lực của nhóm trong việc tác động đến thị trường.
Khoảng một tháng trước cuộc họp hôm thứ Năm, Viện Cato đã đưa ra quan điểm trong một báo cáo dài rằng OPEC nói chung chỉ liên quan đến chính trị chứ không phải các nguyên tắc cơ bản về dầu mỏ thực tế. Đó là một đòn bẩy chính trị thuận tiện, với “bằng chứng” cho thấy rằng “sự chú ý dành cho OPEC chủ yếu là về lợi ích chính trị cho cả các thành viên OPEC và các nhà lãnh đạo phương Tây”. Nói cách khác, đó không phải là “khả năng thực sự để kiểm soát thị trường dầu mỏ”. Viện Cato lưu ý rằng các thành viên OPEC coi sản lượng dầu là “con chủ bài trong thương lượng quốc tế”. Đến lượt, “nhận thức về tầm ảnh hưởng” này đối với phương Tây mang lại một tính chính đáng nhất định. Nhưng phương Tây cũng được hưởng lợi vì chính nhận thức về ảnh hưởng này cho phép họ biến OPEC thành vật tế thần khi giá dầu biến động quá mức. Lý thuyết này ủng hộ lưu ý của New York Times rằng phần lớn nguồn cung dầu tăng thêm trong năm nay đều đến từ Mỹ. Nó cũng phủ nhận các lý thuyết đằng sau việc thúc đẩy “NOPEC” (Không Sản xuất và Xuất khẩu Dầu), mà một nhóm lưỡng đảng ủng hộ. Các thượng nghị sĩ Hoa Kỳ vào tháng 3 đã giới thiệu lại luật. Nếu được thông qua, nó sẽ thay đổi luật chống độc quyền của Hoa Kỳ để thu hồi quyền miễn trừ chủ quyền nhằm bảo vệ các thành viên OPEC+ khỏi các vụ kiện về thao túng giá cả.
Quyết định hôm thứ Năm của OPEC+ về việc cắt giảm tự nguyện, phần lớn cho thấy rằng giờ đây mỗi thành viên trong OPEC+ là riêng biệt, điều này có thể làm xói mòn thêm “tính hợp pháp” mà trò chơi đố chữ nói trên dựa vào.
Nguồn tin: xangdau.net