Vào tháng 12 năm 2016, OPEC, Nga và một số nhà sản xuất khác ngoài OPEC đã ký kết một thỏa thuận lịch sử. Lần đầu tiên sau 15 năm, sản lượng dầu sẽ bị cắt giảm. Vào thời điểm đó, Helima Croft của RBC cho biết Bộ trưởng dầu mỏ Ả Rập Xê Út Khalid al-Falih đã nói về “khoảnh khắc làm bất cứ điều gì cần thiết” của Mario Draghi. Bảy năm trôi qua, OPEC và Nga vẫn đang kiểm soát thị trường. Nhưng hiện tại, Ả Rập Xê-út nói rằdng họ không thể làm gì được về thị trường dầu mỏ và giá cả. Theo Bộ trưởng Ngoại giao, Hoàng tử Faisal bin Farhad, họ đã làm tất cả những gì có thể.
Có lẽ cách đây 7 năm, các nhà quan sát và phân tích trong ngành sẽ rất ngạc nhiên nếu ai đó nói với họ rằng Ả Rập Xê Út sẽ từ một người bạn trung thành của các nước nhập khẩu dầu lớn trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Tuy nhiên, việc Vương quốc này không sẵn lòng giúp hạ nhiệt giá dầu đang khiến các nền kinh tế lớn nhất thế giới gặp khó khăn là sự tiếp nối hợp lý giữa quá trình “làm bất cứ điều gì cần thiết” và “chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể”.
Đầu tiên, việc cắt giảm năm 2016 và sự ra đời của OPEC+ nhằm mục đích thúc đẩy hơn là kiềm chế giá. Tuy nhiên, xét một cách công bằng, điều đáng chú ý là OPEC và Saudi đã tích cực như vậy trong việc kiềm chế giá cả bất cứ khi nào mức giá quá cao ảnh hưởng đến nhu cầu.
Nhưng đây thực sự không phải là trường hợp hiện giờ. Hiện tại, nhu cầu dầu rất mạnh và có thể sẽ mất một thời gian nữa trước khi mức giá cao bắt đầu ảnh hưởng đến nhu cầu. Lý do cho điều này có thể được tóm tắt như sau: các lệnh trừng phạt, hiệu quả kinh tế đá phiến của Hoa Kỳ và những sai lầm trong chính sách Trung Đông.
Các biện pháp trừng phạt của EU, Anh và Hoa Kỳ đối với dầu của Nga, mặc dù gián tiếp, nhưng đã thu hẹp nguồn cung dầu từ một trong những nhà sản xuất hàng đầu thế giới. Sự suy giảm hơn nữa đang tiếp tục xảy ra nếu các quan chức EU được tin tưởng. Nhiều người cho rằng Nga có thể chuyển hướng dòng chảy dầu của mình từ châu Âu sang châu Á, nhưng điều này sẽ không xảy ra trong một sớm một chiều và sẽ không góp phần giải quyết vấn đề thiếu hụt dầu của châu Âu. Nói cách khác, nguồn cung thị trường vẫn eo hẹp.
Trong khi đó, các công ty khoan đá phiến của Mỹ không nắm lấy cơ hội tăng sản lượng trở lại bằng mọi giá, vì họ dường như đã học được bài học của mình. Vì vậy, họ hiện đang tập trung vào việc chi trả cổ tức và thận trọng với tăng trưởng sản xuất, với lạm phát chi phí sản xuất và tình trạng thiếu hụt nguyên liệu, thiết bị và lực lượng lao động khiến họ tập trung hơn.
Trong khi điều này đang diễn ra, thì các nhà ra quyết định ở Washington đang tuyệt vọng tìm cách hàn gắn các rào cản với Ả Rập Xê Út. Chắc chắn không ai trong Nhà Trắng nghĩ rằng Hoa Kỳ có thể vẫn cần dầu của Ả Rập Xê Út khi bài phát biểu của Biden gọi Vương quốc này là "một quốc gia pariah (quốc gia bị coi là bị ruồng bỏ trong cộng đồng quốc tế)" vì vụ sát hại nhà báo Jamal Khashoggi. Nhưng giờ đây, người tiêu dùng Mỹ đang phải trả giá.
Bảy năm trước, mối quan hệ giữa Ả Rập Xê-út và Hoa Kỳ - và mở rộng với châu Âu - là khá thân tình. Chắc chắn, một số nhà hoạt động nhân quyền đã gặp vấn đề với những hành động của Ả Rập Xê-út ở Yemen, nhưng các chính phủ đủ vui khi tiếp tục hợp tác với Riyadh.
Sau đó, chính quyền Biden lên nắm quyền và họ quyết định nói thẳng với các đồng minh của mình ở Trung Đông rằng: Chủ nhà đương nhiệm của Nhà Trắng không thích cuộc chiến ở Yemen và sẽ không ủng hộ cuộc chiến này. Với việc phiến quân Houthis ở Yemen thường xuyên nhắm mục tiêu vào các địa điểm của Ả Rập Xê Út, điều này không thể phù hợp với những người ra quyết định ở Riyadh. Thái tử Ả Rập Xê Út đã thẳng thắn nói rõ điều đó trong cuộc phỏng vấn đầu tiên của ông với một phương tiện truyền thông phương Tây, The Atlantic.
Trong bối cảnh quan hệ song phương ngày càng xấu đi, không có gì ngạc nhiên khi Riyadh liên tục từ chối tăng sản lượng khai thác dầu sau lần đầu tiên được đề nghị và sau đó bị Tổng thống Biden đe dọa để tăng sản lượng, nếu không thì. Rõ ràng, vế ‘nếu không thì’ không bao giờ có cơ hội để bắt đầu.
Châu Âu cũng không phải là ngoại lệ. Sau nhiều năm đứng đầu về gió, năng lượng mặt trời và hydro, cho rằng dầu mỏ đang trên đà thoái lui và không khuyến khích đầu tư vào các hoạt động khai thác dầu khí mới, không có gì ngạc nhiên khi các quốc gia như Ả Rập Xê-út muốn dạy cho họ một bài học.
Xét cho cùng thì họ không có gì để mất. Điều duy nhất họ có thể làm là giành chiến thắng — giá cả vẫn ở mức cao và nhu cầu cũng vậy vì không ai có thể bổ sung thêm nguồn cung đủ nhanh để đẩy giá xuống mức hợp lý hơn theo quan điểm của người tiêu dùng.
Tất cả đều do việc ra quyết định tồi tệ. Sau nhiều năm bị nói rằng ngành công nghiệp trụ cột quan trọng của họ đang chết dần và không cần phải cứu giúp, sau nhiều năm bị chỉ ra là một trong những thủ phạm gây biến đổi khí hậu vì ngành công nghiệp dầu mỏ, và sau khi được gọi là một nước pariah bởi lãnh đạo của một quốc gia đồng minh thân cận nhất, Ả Rập Xê-út hẳn đã có đủ lý do để ra quyết định.
Thật tình cờ là nước này đang kiếm được rất nhiều tiền từ tình hình giá cả hiện tại.
Nguồn tin: xangdau.net