Lâu nay, Ä‘ã có quá nhiá»u quan Ä‘iểm, biện chứng có, cảm tính có quanh câu chuyện xăng dầu. Chuyện xăng dầu luôn "nóng", không chỉ bởi phần Ä‘a trong hÆ¡n 80 triệu con ngưá»i Việt Nam hàng ngày phải dùng đến nó, mà bởi cái Ä‘iệp khúc lá»—, lá»— và... lá»— cứ lặp Ä‘i lặp lại trong khi chưa ai đưa ra má»™t phép tính tháºt rõ ràng, mạch lạc và đủ thuyết phục. Petrolimex, "anh cả" cá»§a khối doanh nghiệp xăng dầu khi IPO vừa dá»± kiến cuối năm 2011 sẽ có lãi 598 tá»· đồng, thì ngay sau Ä‘ó dá»± thảo báo cáo tình hình sản xuất, kinh doanh cá»§a các táºp Ä‘oàn, tổng công ty, ngân hàng thuá»™c khối doanh nghiệp Trung ương lại chỉ ra doanh nghiệp này ước lá»— cả năm... 1.200 tá»· đồng. Ước lãi, lá»— mà chênh nhau hàng nghìn tá»· thế, không "nóng" má»›i lạ. Mấu chốt cá»§a sá»± bất đồng, có lẽ cÅ©ng nằm ở Ä‘ây. Thả ra, thì sợ các DN "Ä‘i Ä‘êm" nâng giá vô tá»™i vạ, bởi vá»›i độ phá»§ thị phần cá»§a Petrolimex hiện nay, bài toán thị trưá»ng cạnh tranh chưa thể tá»± tìm lá»i giải. Khép vào, quản chặt, ép xuống cho dân đỡ khổ thì vấp phải chuyện xá» lý lá»— cá»§a doanh nghiệp thế nào nếu giá xăng dầu thế giá»›i tăng cao vì Việt Nam vẫn nháºp xăng dầu thành phẩm là chính. Bài toán cân bằng lợi ích giữa nhà nước, doanh nghiệp và ngưá»i tiêu dùng Ä‘ã được nhắc tá»›i nhiá»u, nhiá»u lần. Nhưng xét cho cùng liệu có sá»± mâu thuẫn lợi ích nào dẫn đến phải cân bằng? Tôi thấy là không. Nhà nước cÅ©ng là cá»§a dân, là bá»™ máy được dân giao trá»ng trách Ä‘iá»u hành đất nước, đảm bảo tổng lợi ích xã há»™i. Lợi ích cá»§a nhà nước xét cho cùng cÅ©ng là lợi ích cá»§a dân. Doanh nghiệp có khá»e thì đất nước má»›i mạnh, dân má»›i được nhá». Lợi ích cá»§a nhà nước, má»™t cách lý tưởng, được chuyển hóa thành lợi ích cá»§a dân má»™t cách gián tiếp thông qua cÆ¡ sở hạ tầng, chính sách xã há»™i. Mâu thuẫn, có chăng là từ cách nhìn nháºn: ngưá»i dân muốn mua xăng giá cao là thấy mất tiá»n, mà không nghÄ© cái tiá»n mình mất Ä‘ó sẽ được ná»™p vào nhà nước, rồi trở phục vụ chính mình. Mâu thuẫn, có thể xuất phát từ việc ngưá»i dân không giám sát được hết mức độ chuyển hóa "cái mất" Ä‘ó thành "cái được", và lo sợ cái mình mất sẽ bị rÆ¡i rụng Ä‘i Ä‘âu Ä‘ó, phục vụ cho má»™t nhóm cá nhân nào Ä‘ó. Tôi cho rằng mâu thuẫn Ä‘ó sẽ được hóa giải rất đơn giản, bằng những con số và việc làm cụ thể chứng minh hiệu số giữa "cái mất" và "cái được" cá»§a dân. Minh bạch để dân được biết rõ thì sẽ hài lòng, dù có là má»™t thị trưá»ng cạnh tranh, hay má»™t thị trưá»ng được bao cấp. Muốn để dân rõ và tin vào phép trừ tổng lợi ích xã há»™i kia, thì nhà quản lý cần cả cái tầm lẫn cái tâm để biết được cách thức đảm bảo tổng lợi ích là lá»›n nhất, và xây dá»±ng cÆ¡ chế mạch lạc để đạt được Ä‘iá»u Ä‘ó. Không biết ý kiến các bạn thế nào còn theo mình chí ít, nhà quản lý phải biết mình Ä‘ang phục vụ ai, Ä‘ang là công bá»™c cá»§a ai? Nếu nhà quản lý là tay chân cá»§a "đại gia", hay cá»§a chính mình, thì câu chuyện cá»§a không chỉ xăng dầu vẫn "nóng" dài dài!
Nguồn tin: Dantri