Ấn Độ, nước tiêu thụ dầu mỏ lớn thứ 3 trên thế giới, nhập khẩu khoảng 82% nhu cầu dầu thô và chỉ đáp ứng 18% nhu cầu trong nước thông qua các nguồn cung nội địa. Chính phủ Ấn Độ đã đưa ra một số sáng kiến mới và đã thay đổi các chính sách hiện có nhằm tăng sản lượng trong nước và từ đó giảm nhập khẩu hydrocarbon. Kịch bản kinh tế hiện tại cho thấy Ấn Độ với cơ hội không chỉ đạt được quá trình ra quyết định chính sách cho việc thăm dò, mà còn để tăng cường trữ lượng.
Theo hầu hết các báo cáo và ước tính, sự phụ thuộc của Ấn Độ vào việc nhập khẩu hydrocacbon có thể sẽ tăng lên, vì các tầng lớp trung lưu đã tăng lên về con số và nhu cầu tiêu dùng tăng lên. Để chống lại sự phụ thuộc này, Chính phủ Ấn Độ đã cố gắng không chỉ khiến cho cho môi trường hoạt động trở nên thuận lợi hơn cho lĩnh vực đầu tư dầu mỏ mà còn có những nỗ lực hướng tới sự dễ dàng trong kinh doanh, theo phương châm của Thủ tướng Chính phủ Narendra Modi là "tối thiểu hóa chính phủ, tối đa hóa quản lý."
Các sáng kiến chính sách mới
Để đạt được mục tiêu do thủ tướng Narendra Modi đề ra là giảm mức phụ thuộc vào nhập khẩu dầu của quốc gia xuống 10% vào năm 2022, một số sáng kiến về chính sách mới đã được công bố. Sự khởi động được thực hiện bởi Bộ trưởng Dầu khí, ông Dharmendra Pradhan, vào ngày 2 tháng 9 năm 2015 khi ông công bố Chính sách Mỏ Cận biên (MFP), đã đi kèm với việc bán đấu giá 67 mỏ cận biên trong Đợt Cấp Giấy phép Phát hiện Mỏ bé (DSF). MFP đưa ra hai thay đổi đáng kể; thứ nhất là việc áp dụng mô hình chia sẻ doanh thu, và thứ hai là cấp một giấy phép duy nhất cho nhà đấu thầu giành chiến thắng, cho phép nhà điều hành thăm dò và sản xuất theo các phương thức truyền thống và phi truyền thống. Hai khía cạnh của chính sách này cũng đã hình thành nền tảng của các chính sách thăm dò tiếp theo. Các công ty thành công trong Đợt đấu thầu DSF đã được cấp một giấy phép 20 năm cho một khu mỏ, và sẽ có thể bán gas với giá cả phổ biến trên thị trường chứ không phải là giá được kiểm soát. Bước chuyển sang đấu giá các mỏ cận biên là một bước đi tích cực, và sẽ được theo sau bởi DSF II vào tháng 9 năm 2017; tuy nhiên, nó chỉ chứng kiến sự tham gia của các công ty nhỏ trong nước của Ấn Độ, nhằm đa dạng hoá danh mục đầu tư.
Chính phủ đang mong đợi một phản ứng đáng kể (đặc biệt từ IOCs) với Chính sách Cấp phép Thăm dò Hydrocarbon (HELP) theo mô hình chia sẻ doanh thu. Chính sách Cấp phép Thăm dò Mới (NELP) trước đây, được đưa ra vào năm 1998, đã cho thấy những thiếu sót ngày càng rõ rệt – hầu như không có khả năng cung cấp hydrocacbon phi truyền thống và những bất cập trong PSC. Phần quan trọng nhất của HELP là Chính sách Cấp phép Mở rộng Diện tích (OALP), cho phép các nhà thầu tự đề xuất các khu vực thăm dò; và hợp đồng vận hành dầu khí (POC) cho tất cả các loại hydrocarbon, trong thời gian sáu năm với một năm có thể gia hạn. Theo OALP, một vòng đấu giá sẽ được tổ chức hai lần một năm, bắt đầu vào tháng 7 năm 2017. Các vòng dự thầu sẽ được điều hành bởi Kho Dữ liệu Quốc gia mới (NDR), được thành lập và nhập dữ liệu trong giai đoạn 2015-2017 và sẽ mở cửa vào Tháng 7 năm 2017; việc cung cấp dữ liệu thông qua NDR cuối cùng sẽ giúp loại bỏ được cảm giác thiếu hụt trầm trọng dữ liệu dầu và khí đốt đã tồn tại trong nhiều năm.
Khuyến khích thăm dò và sản xuất nội địa
Mặc dù nhiều nhà thăm dò trên toàn thế giới đã quyết định giảm đầu tư do tình hình giá dầu tương đối thấp hiện nay, các công ty nhà nước của Ấn Độ đã có những quyết định có ý thức tích cực theo đuổi các hoạt động E&P trong nước. Điều này chứng tỏ từ chiến dịch khoan FY 2016-17 của ONGC, trong đó 501 giếng (167 ngoài khơi) được khoan, so với 386 giếng trong FY 2015-16. Ngoài ra, sausự chấp thuận Chính sách Tiếp thị và Giá cả cho sản xuất khí đốt mới từ các vùng nước sâu, vùng nước siêu sâu, vùng có áp suất cao/nhiệt độ cao (HPHT), nhà khổng lồ dầu khí Ấn Độ này đã bắt tay vào kế hoạch phát triển mỏ trị giá 5 tỷ USD trong môi trường nước sâu của lưu vực Krishna-Godavari. Với sự sụt giảm giá dầu, đã có nhiều lời chỉ trích về mô hình định giá khí đốt trước đây vì không cung cấp đủ động cơ khuyến khích đầu tư vào các khu vực có nguy cơ cao.
Cách tiếp cận E&P trong nước tích cực của chính phủ cũng được thể hiện rõ qua tài liệu "Tầm nhìn 2030 cho Đông Bắc Ấn Độ", được công bố vào quý 1 năm 2016. Các mục tiêu đề ra trong tài liệu này bao gồm tăng gấp đôi sản lượng dầu khí khu vực vào năm 2030, tăng năng lực sản xuất và mở rộng hệt thống đường ống. Vùng nông thôn và vùng sâu vùng xa khu vực Assam là nơi bắt đầu thăm dò và khai thác dầu và khí đốt của Ấn Độ, tại mỏ Digboi (1890). Mặc dù các mỏ này có quy mô trữ lượng nhỏ và hầu hết đang suy giảm, khu vực Đông Bắc đã đóng góp 12% sản lượng quốc gia. Trong E&P, những thách thức bao gồm địa hình đồi núi, cách khai thác, cơ sở hạ tầng và kết nối, và chính phủ thừa nhận rằng cần phải cải thiện nhiều khía cạnh để thu hút đầu tư E&P từ vào lĩnh vực tư nhân. Các điều kiện giấy phép đặc biệt đang được xem xét (thời gian dài hơn, thời kỳ miễn thuế, sự hợp tác với các công ty dịch vụ - PECs hoặc Hợp đồng Nâng cao Sản xuất). Người ta dự đoán rằng sẽ có sự gia tăng đáng kể trong sản xuất khí đốt, đặc biệt là thông qua việc thăm dò ở các bang chưa được khảo sát ở Manipur, Tripura và Mizoram.
Các tranh cãi vẫn đang tiếp tục
Mặc dù không có những tranh chấp lớn về dầu khí theo quy định của chính phủ cầm quyền hiện hành từ tháng 5 năm 2014 nhưng vẫn còn nhận thức về sự chậm trễ trong việc giải quyết tranh chấp. Điều này được thể hiện qua cuộc tranh cãi về việc di chuyển khí gas nước sâu KG-DWN-98/3 (D6) (Krishna-Godavari Offshore) giữa ONGC và Reliance Industries Ltd (đối tác liên doanh BP & Niko). Vào đầu tháng 3 năm 2017, một ủy ban trọng tài gồm ba thành viên đã bắt đầu buổi điều trần về tính hợp pháp của yêu cầu của chính phủ về khoản đền bù 1,55 tỷ USD từ RIL do không việc sản xuất không thỏa đáng khí đốt trong lưu vực của ONGC. Sự chậm chạp, và đôi khi không hiệu quả, quan liêu của Ấn Độ luôn là mối quan ngại đối với các nhà đầu tư trong nước và quốc tế. Như vậy, trong khi thừa nhận mục đích của chính phủ nhằm tạo ra một môi trường kinh doanh thân thiện, cần phải làm nhiều hơn để nhanh chóng theo dõi các vấn đề tranh chấp.
Tóm lại, trong một ngành công nghiệp đang có cơ hội là một lĩnh vực quan trọng, Ấn Độ cần phải rõ ràng và hiệu quả với quyết định thu hút đầu tư, đặc biệt vào thời điểm Trung Quốc, một đối thủ lớn trong việc tìm kiếm diện tích khai thác ở nước ngoài đang hứng chịu một thị trường chậm lại . Việc ra quyết định chính sách theo dõi nhanh, tích cực theo đuổi các hoạt động thăm dò và sản xuất trong nước và đưa ra một OALP chắc chắn là những bước đi tích cực để khuyến khích đầu tư trực tiếp.
Nguồn: xangdau.net