Sự phụ thuộc nặng nề của châu Âu vào các sản phẩm năng lượng của Nga từ dầu mỏ đến khí đốt tự nhiên gần đây đã được thể hiện rõ ràng qua cách họ tiếp cận các lệnh trừng phạt - với chủ nghĩa gia tăng dần. Thỏa thuận mới nhất giữa các quốc gia thành viên về lệnh cấm xuất khẩu nhắm vào Nga chủ yếu tập trung vào dầu mỏ, mà không tập trung vào khí đốt tự nhiên, với việc liên minh yêu cầu giảm ngay lập tức 70% lượng dầu Nga chuyển BẰNG TÀU. Dầu được vận chuyển bằng đường ống sẽ tiếp tục chảy vào EU. Lệnh cấm dự kiến sẽ mở rộng lên 90% tổng lượng dầu của Nga vận chuyển bằng đường biển vào cuối năm nay. Nhập khẩu khí đốt tự nhiên từ Nga cũng sẽ tiếp tục diễn ra.
Trong khi một số quốc gia châu Âu phụ thuộc nhiều hơn vào năng lượng của Nga so với các quốc gia khác, thì tổng 40% nhu cầu của EU được cung cấp bởi ngành công nghiệp của nước này. Không có gì đáng ngạc nhiên khi họ đang tìm kiếm một cách tiếp cận gia tăng đối với các biện pháp trừng phạt, chỉ đơn giản là vì EU sẽ không thể sống sót qua một mùa đông nữa nếu như từ bỏ đột ngột và chặn toàn bộ dầu nhập khẩu từ Nga. Tất nhiên, điều này không có nghĩa là Nga phải hoạt động theo thời gian biểu của châu Âu.
Nga đang giảm xuất khẩu khí đốt tự nhiên sang nhiều nước EU, trong đó Đan Mạch, Hà Lan và Đức là những nước mới nhất cắt giảm. Lệnh cấm của EU tập trung vào dầu mỏ và tàu biển vì khối này không thể tìm thấy một nguồn thay thế cho khí đốt tự nhiên mà có thể giải quyết tình trạng thiếu hụt nếu họ cấm mọi thứ. Nước Đức nói riêng sẽ bị hủy diệt do mất nguồn cung cấp khí đốt tự nhiên từ Nga với 42% lượng phụ thuộc vào nước này.
Các giải pháp được các chính phủ đưa ra và các phương tiện truyền thông chính thống đã bỏ qua một số thực tế nhất định. Cụ thể, họ tuyên bố rằng sản lượng có thể được tăng lên hoặc chuyển hướng sang châu Âu để lấp đầy khoảng trống. Joe Biden đã gợi ý rằng Mỹ là nước “xuất khẩu ròng” dầu (lợi thế này đã nhanh chóng giảm sút kể từ khi ông vào Nhà Trắng, theo IEA) và Mỹ có thể giúp làm dịu bớt nhu cầu của châu Âu. Các thành viên IEA và OPEC như Ả Rập Xê-út đã đề nghị tăng cường nguồn cung thị trường và sản lượng dầu nếu xuất khẩu của Nga bị cấm vận.
Vấn đề là sản lượng tăng là một ảo tưởng bị cản trở bởi thực tế thiếu lao động, chi phí khoan tăng do lạm phát và thiếu nguyên liệu thô do gián đoạn chuỗi cung ứng. Theo các chuyên gia trong ngành khoan, có rất ít khả năng năng lực sản xuất có thể đáp ứng được nhu cầu của EU.
Vậy, điều này có nghĩa là gì?
Điều đó có nghĩa là để châu Âu có thể đáp ứng nhu cầu năng lượng của mình trong khi cấm nguồn nhập khẩu chính thì liên minh này sẽ phải hút các nguồn cung hiện có từ thị trường toàn cầu. Nói cách khác, nguồn cung sẽ giảm mạnh ở phương Tây và giá cả sắp sửa tăng đột biến theo cấp số nhân để cung cấp cho EU.
Bất chấp tất cả sự mờ mịt về kinh tế này, Nga đã cho thấy khả năng phục hồi đáng kể đối trước các lệnh trừng phạt đối với dầu mỏ khi cả Trung Quốc và Ấn Độ đều tăng cường mua cùng lúc với các lệnh cấm của châu Âu. Ý nghĩa rộng hơn của điều này là châu Âu và phương Tây sẽ phải đối mặt với việc nguồn cung dầu toàn cầu giảm và phải trả giá cao hơn trong khi các nước như Trung Quốc và Ấn Độ sẽ được hưởng nguồn cung tăng và giá thấp hơn từ Nga.
Nguồn tin: xangdau.net